Tịnh Thủy Hồng Liên
Phan_34
“Thiên Biện Liên?” Mộ Dung Nhuệ Việt lập tức có chút buồn cười, loại vật chỉ nở rộ vào buổi tối này, khi nở rộ đồng thời cũng cháy lên ngọn quỷ lửa u lam, đặc biệt tương xứng với tứ hoàng đệ mà hắn vừa nhắc tới. (Thiên biện liên: sen trăm cánh)
Hắn múc lên một cọng sen đã bị cắt thành từng khúc, trắng khiết vô ngà như ngọc, vào miệng quả nhiên không ngọt lắm, chỉ có vị thương ngát mang theo khí tức của thủy trì màu lam.
Phụ tử hai người hiếm khi ở chung, lặng lẽ dùng canh, không nói câu nào.
Nhưng vào thời khắc đêm khuya, trong sự yên tĩnh kéo dài, đột nhiên truyền tới một trận xao động ồn ào!
Mộ Dung Nhuệ Việt cảnh giác dừng động tác khua muỗng, dựng tai lắng nghe.
“Phụ hoàng, âm thanh này từ trong hoàng cung truyền ra sao?” Hắn không dám xác định hỏi, cảm thấy khá bất mãn với sự hỗn loạn gây náo trật tự trong hoàng cung.
Hoàng đế dỏng tai nghe kỹ một lúc cuối cùng mới nghe thấy. Hắn buông chén cười nói: “Đại khái là từ trong phủ viện của Sí Diệm truyền tới, cũng không phải là chuyện gì ghê gớm, cứ mặc hắn là được.”
“Tứ hoàng đệ? Sau hắn nửa đêm lại làm ra tiếng động này?”
“Mấy năm nay ngươi ra ngoài kiến phủ, lẽ nào không nghe nói tới chuyện trong cung?” Hoàng đế vuốt râu, thần sắc thản nhiên. “Cũng phải, những chuyện này vốn không phải là phạm vi ngươi nên quan tâm. Trong lòng hắn không vui thì sẽ gây chuyện như thế.”
Bán nguyệt âm u, trên con đường hẹp an vị ở giữa phủ tam hoàng tử và phủ tứ hoàng tử xa hoa, Mộ Dung Sí Diệm theo thói quen mắc ô kim huyền vật bất ly thân ở trên tường hai phủ. Hiện tại, sẽ không có Chu tổng quản gì hoặc Mộ Dung Bạc Nhai gì đến quản chuyện của hắn nữa.
Hắn có thể cứ như vậy ôm một cây cầm ngồi khoanh gối giữa không, trên sợi ô kim huyền gác một bình rượu, uống đến trời sáng.
Trong tay cầm phiến mai rùa nhỏ gảy lên dây đàn, lại vang lên thanh âm như đánh bông. Nói ra thì, lúc nhỏ hắn không biết đánh bông là tiếng vang như thế nào, nhưng có người nói hắn đánh đàn còn khó nghe hơn tiếng đánh bông, hắn liền nhớ kỹ.
Nhưng đánh bông dù sao cũng không là gì cả, tại sao có người vô vị tới mức ngay cả bông cũng muốn đánh, hắn vẫn là không hiểu. Cũng không có ai muốn hắn hiểu. Người xung quanh hắn chỉ cần hắn biết phải làm sao giết người là đủ rồi.
Đó là trong địa lao hoàn cảnh không tốt lắm, có một tù đồ bị đánh rất thảm, đau đến mức phát nộ, sau đó mở miệng mắng chửi, cái gì cũng có thể nói tới, nhưng chính là không nói những thứ mà Xán di và hoàng trưởng huynh của hắn muốn nghe. Chính là lúc bị mắng đó. Mộ Dung Sí Diệm mơ mơ hồ hồ cho rằng, hơn nửa năm qua đi, kỹ xảo đánh đàn của hắn chắc cũng đã tăng được một tầng, ít nhất có thể sánh bằng tiếng đánh bông.
Trăm suy không thể lý giải__ bông còn có thể đánh ra tiếng được sao?
Ngừng đánh đàn, duỗi tay cầm lấy bình rượu trên sợi ô kim huyền, sờ tìm nửa ngày, cái gì cũng không sờ được.
Một cỗ gió mát thổi qua, y bào rũ xuống bị gió thổi bay phất phơ. Hắn nghi hoặc nhìn xuống dưới chân__ Ô kim huyền mà hắn đang ngồi cao cách mặt đất chừng ba người, mặt đất tối tăm cách hắn khá xa. Định thần, hắn không dễ gì mới nhìn rõ được mảnh sành xám đen tán loạn trên mặt đất, còn có một phiến nhỏ tựa hồ đã bị gió thổi khô vết nước.
Bình rượu bị rớt rồi?
Hắn nhìn sang cánh tay đang với ra, vẫn còn duy trì bộ dáng nửa bung trảo, chợt nhớ tới những cảnh tưởng đứt đoạn, đầu óc một trận choáng váng, xém chút ngã xuống đất.
Trong tay rõ ràng vẫn còn tàn lưu nhiệt độ của người, tựa hồ còn tàn lưu vết máu ngày hôm đó. Bất luận sau đó hắn như phát giận giết bao nhiêu người, cố ý nhiễm thêm bao nhiêu vết máu, nhưng đều không tác dụng, hắn vẫn còn cảm thấy được trong tay đang nắm chặt hai phiến xương cốt đã sớm bị vứt đi, rõ rõ ràng ràng!
Không đúng!
Tù đồ đó tính là gì của hắn chứ? Vừa không phải huynh trưởng từng dạy dỗ hắn, cùng hắn vui chơi, cũng không phải Xán di dưỡng dục hắn, bảo hộ hắn, càng không phải là phụ hoàng đứng phía sau ủng hộ hắn, giải quyết hậu quả của mỗi lần nhiệm vụ!
Là tên tù đồ đó tự tác chủ trương xuất hiện trước mặt hắn, bướng bỉnh lì lợm không chịu phục tùng mệnh lệnh của Xán di, thậm chí còn muốn đoạt đi sự chú ý của tam hoàng huynh hắn, vì tên tù đồ đó, mà tam hoàng huynh của hắn cuối cùng hoàn toàn hoàn toàn rời khỏi tầm nhìn của hắn. Tại sao một tên tù đồ không biết nặng nhẹ như thế, hiện tại còn muốn chiếm cứ thời gian hắn bình tĩnh uống rượu đánh đàn?
Vì đại chiến cận kề, trong Lạc Bình kinh tiến vào thời kỳ giới nghiêm hiếm có.
Bố cục của Lạc Bình kinh phân làm ba tầng, bên ngoài nhất là kinh thành, cũng chính là nơi ở của những bình dân thương nhân không quan hàm. Trung giới là hoàng thành, những quan thần thế gia và thương nhân cực phú có phẩm giới mới có thể trú trong đây. Bên trong nhất là cung thành, nơi ở của hoàng đế. Vì tiện cho việc khống chế mỗi khi xảy ra chuyện gì, nơi đóng quân của cấm quân và thủ thành phân tán ra giữa các khu vực.
Còn bên ngoài thành môn Lạc Bình kinh phồn hoa, vì phía nam thông có Lạc Hà, rất nhiều nông dân địa chủ tập trung ở đây, cảnh tượng cũng vì thế mà có nhân khí hơn ngoại thành ngoại vi thành thị rất nhiều.
Hơn nữa, ngoại thành ngoại vi cũng không dùng tới lệnh giới nghiêm hạn chế như trong Lạc Bình kinh.
Q.2 - Chương 90: Người Trong Động Núi.
(*Người tiền sử)
Nguồn binh ở các quận huyện gần Lạc Bình thành đều được tập hợp tới kinh thành, đợi đại tướng tuyển chọn quân xuất chinh. Ở ngoại thành có không ít trạch viện nông trường của thổ địa chủ đại địa chủ bị trưng dụng làm nơi thao luyện tân binh. Còn về bách tính bình dân, ví dụ như nhà của nông dân tiểu thương này nọ, thì phải bỏ tiền bỏ gạo, cung ứng vật chất cho những binh gia này.
Mọi người đều lo âu nhưng không dám có chút phản kháng.
Hơn nữa, gần đây nghe đồn đãi rằng, đang chiêu mộ du nữ ở ngoại thành, để theo quân cung cấp khoái lạc. Quân đội có quân kỹ chuyên môn, tố chất cũng phân cao thấp, kẻ cao thì những người có quân tước cùng hưởng dụng, kẻ thấp thì tập trung trong vài doanh tướng, tùy thời ứng phó với ‘yêu cầu’ của bất cứ binh lính nào. Nhưng quân kỹ bình thường là nữ nhân phạm tội hoặc bị liên lụy, hiện tại ngay cả nữ tử nhà bình thường cũng không bỏ qua.
Sáng nay các trang đinh đang nghị luận, có vài hộ do nhi nữ nhiều không thể dưỡng hết, đã đem nữ nhi đi bán.
Đêm nay nửa vầng trăng treo trên đỉnh cô liêu, tiếng uống rượu hoan lạc tựa hồ từ bốn phương tám hướng truyền tới.
Hoàng Linh Vũ ngồi cạnh bàn, nghiêng đầu chống má, nghiêng mắt nhìn quyển sách ở dưới cùi chỏ. Y không kiên nhẫn ngước mắt nhìn bên ngoài, cúi đầu lướt xem sách, lại ngẩng đầu nhìn ra ngoài, tiếng uống rượu ca xướng vẫn không tan.
Kháo, có thôi hay không!
Y tức. Một ngày hai ngày thì thôi đi, ngày ngày đều vậy, quân đội Đại Yến cũng chỉ ở trình độ này, đại tướng chưa đến thì có thể lơi lỏng như vậy. Nhịn hoài nhịn mãi hết nhịn nỗi rồi, vỗ mạnh lên ghế ngồi muốn chạy ra__ khụ, cũng chỉ để đóng cửa sổ.
Nhưng mới dẫm lên mặt sàn, y liền dừng động tác. Với tư thế một tay chống bàn, một tay xoa trán, tóm lại lúc này y mới thấy được đôi nạng dựng cạnh bàn.
Haizz, thoát khỏi hoàn cảnh đó, hơn nữa hồi phục cuộc sống tự do trước đây, khiến y cũng quên mất tình trạng hiện tại của mình. Xem ra trí nhớ của y có vấn đề rồi.
Hoàng Linh Vũ buồn bực trừng mắt nhìn cửa sổ, lại trừng mắt nhìn quyển sách, cuối cùng cảm thấy lớp cửa sổ giấy đó cũng không có hiệu quả cách âm gì cả, vì thế cầm quyển sách xẹt xẹt đi về chiếc giường sau bàn, lấy chăn che lỗ tai, chỉ để lại hai con mắt và mũi, tiếp tục đọc sách.
Hoàng Linh Vũ thích xem sách, hễ xem thì giống như dung nhập vào trong đó, chỉ trừ một loại__ tôn giáo bảo điển. Cho nên quyển sách này y không hứng thú lắm. Thánh điển [Bạch Y tôn giả phổ độ tế thế kinh] của Bạch Y giáo, gọi tắt là ‘Bạch độ kinh’. Văn tự thâm thúy tham chiếu ‘đạo khả đạo phi thường đạo danh khả danh phi thường danh’ của [Đạo đức kinh], bản tham chiếu nhiều tập [Đại Đường song long truyện] (44 tập) __ thế nhưng lại dùng rương đựng khuân tới đây. (Đạo khả đạo thi thường đạo: ‘đạo’ có thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt, nhưng nó cũng không phải là ‘đạo’ bình thường’. Câu dưới tương tự. Giải thích thế thôi chứ ta cũng chả hiểu. >”<)
Từ vạn năm trước, Tây Thương tộc từng phân bố khắp thiên hạ, sau đó mới dần dần bị quần tộc bên ngoài thay thế.
Còn về sự hưng khởi của Bạch Y giáo, thật ra là khởi nguyên từ suy bại của Tây Thương tộc.
Đại khái tám ngàn năm trước, Tây Thương tộc cuối cùng ít đến mức độ bị xem là dị loại. Nơi tập trung cư trú của bọn họ thường bị các tộc khác liên hợp xâm lượt, nơi này dần tiêu điều, những người còn sống sót hầu như ai cũng phải ma chay cho thân tộc.
Trong truyền thuyết của Tây Thương tộc có ghi rằng, vào thời khắc nước sôi lửa bỏng đó, đã có một vị nữ vu từ dị thế tới. Trong trận tương sát của các tộc, người chí thân của nàng bị tộc địch bắt giữ, treo trên đài cao mặc cho ánh nắng thiêu đốt, mưa dầm gió quật. Sau khi chết, di thể bị đám cưu điểu (chim gáy) mổ xẻ đến hết, chỉ còn lại khung xương.
Thật đáng thương, Hoàng Linh Vũ nghĩ__vị JJ đó tính ra cũng là đồng chí xuyên tới, hơn nữa còn xuyên vào xã hội nguyên thủy.
Hoàng Linh Vũ không hiểu sao lại nhớ tới ‘Bức ảnh phục chế hài cốt của người sống quần cư trong hang động ở giữa núi Long Cốt tại Chu Khẩu Bắc Kinh’ trong giáo trình sơ trung, cái đó thật chấn động a! Đổ mồ hôi…
Không đúng, vị JJ này chắc ở tại thị tộc bộ lạc liên minh thời đại, tốt xấu gì cũng đã trưởng thành với tướng mạo của người động núi.__ Bệnh nghề nghiệp của Hoàng Linh Vũ khiến y liên tưởng một trận, trầm mặc.
Lại xem xong rồi, vì thế duỗi tay đổi cuốn khác trong cái rương sách.
Nữ vu tiêu phí sức lực hai mươi năm mới tập trung được tộc nhân tàn tồn, ban cho họ chiến lực cường đại, thống lĩnh bọn họ dấy lên ngọn lửa báo thù. Ba mươi năm sau đó, hơn trăm bộ lạc không được yên ổn, lôi hỏa ngập trời mang theo nộ khí của nữ vu và oán linh của Tây Thương tộc nhân cuốn lấy cả thiên hạ, sơn lâm cháy tận, hy sinh vô số, khói mù dày đặc che phủ khắp nơi.
Khi nữ vu chết, tộc nhân tuân theo di mệnh của nàng, mang tất cả di cốt của tựu điểu (đại bàng) trong rừng toàn bộ tập trung vào mộ huyệt, cùng theo nàng chìm vào giấc ngủ, còn có một bộ xương khô đã bảo tồn gần ba mươi năm.
Đoạn thời gian nói về báo thù và chiến hỏa tiêu phí rất nhiều bút mực giấy viết, Hoàng Linh Vũ đổi vài cuốn, cho đến khi nửa người mỏi nhừ, mới trở người nhấc cao đèn tiếp tục nghiên cứu.
Nữ vu vì tưởng nhớ chí thân đã li thế, cả đời chỉ mặc bố trắng. Hậu nhân trong tộc vì tưởng niệm nàng, và để cho tất cả những tộc nhân từng bị bức hại một sự tưởng niệm và kỳ vọng, nên xem Bạch Y tôn giả làm thần tế, dần trở thành cả một giáo phái Bạch Y.
Thậm chí, một vài thế nhân không phải Tây Thương tộc, vì mất đi thân hữu trong chiến hỏa, hoặc bị hoàng thân quốc thích đoạt đi chí ái, đầy lòng hận thù không thể bình lặng, cũng sẽ gia nhập vào Bạch Y giáo.
Mà vì cách hành sự hung lệ quả quyết của nàng khi còn sống, lúc đó tất cả những phương quốc bộ lạc bị nàng báo thù đều cho nàng một biệt xưng là ‘báo thù thần sử’ (Hoàng Linh Vũ có chút lạnh, ‘báo thù thần sử’ ăn mặt theo kiểu người động núi, phàm là những người học khoa lịch sử đều sẽ biết được có bao nhiêu cường hãn.).
Mấy ngàn năm dần trôi qua, Tây Thương tộc có hưng có bại, Bạch Y giáo thì vẫn lưu tồn. Cho đến hôm nay, cuối cùng cũng phân thành vài giáo phái, có phân chi cho rằng, Bạch Y tôn giả không phải sứ giả báo thù, mà là thần từ bi cứu thế nhân ra khỏi cảnh nước lửa, lấy hủy diệt phổ độ chúng sinh.
Nửa người lại tê rồi, Hoàng Linh Vũ lại đảo người.
Nghiên cứu đến đây, y đặc biệt có cảm khái đối với sự ảnh hưởng chói sáng vĩ đại của vị tỷ tỷ này đối với hậu thế. Cả rương sách này không có cái nào không biên soạn lưu truyền lại từ niên đại đó. Lúc đó vẫn là niên đại thắt nút ghi nhớ mọi chuyện (Trước khi chữ viết xuất hiện, người xưa dùng sợi dây thắt nút để ghi nhớ sự việc, tương truyền việc lớn thì thắt nút lớn, việc nhỏ thì thắt nút nhỏ. Hiện nay một số dân tộc không có chữ viết cũng dùng cách này để ghi nhớ sự việc), có rất nhiều chuyện là truyền miệng truyền tai, đến rất lâu sau đó, mới được người sau này ghi chú vào sách, trở thành tác phẩm kinh điển, chẳng hạn [Mao thi tam bách], [Hà mã sử thi] (Tập thơ ba trăm bài, Sử thi Oklahoma)…
Một giáo phái rốt cuộc tồn tại vì cái gì, mỗi người đều có cách nghĩ riêng. Cũng giống như khi Lão Tử chết, không thể ngờ được mấy trăm năm sau, ông sẽ trở thành tôn thần của ‘đạo giáo’, còn về [Đạo đức kinh] mà ông thuật lại tư tưởng triết học của mình, thậm chí trở thành căn cứ để các hoàng đế tu sĩ sau này luyện chế thuốc trường sinh bất lão. Chung quy chỉ là vì thuận theo nguyện vọng của hậu nhân mà thôi.
Thôi đi thôi đi, chỉ hơi sát bài học chút thôi, sao lại suy nghĩ rầy rà như vậy?
Thời gian trôi qua mà không ai phát giác, vật đổi sao dời chỉ là một đêm.
Ánh mắt Hoàng Linh Vũ cuối cùng cũng dừng lại tại một chương trong tập cuối cùng của [Bạch Y tôn giả phổ độ tế thế kinh]…
__ Nghiệp hỏa hồng liên vĩnh thế không tắt, thù hận luân chuyển vạn thế không diệt!
__ Bất công vẫn là vĩnh hằng, báo thù cũng là vĩnh hằng!
__ Báo thù, đối với tất cả những gì bất công trên thế gian này!
Mắt đột nhiên cảm thấy mệt.
Hoàng Linh Vũ ngáp một cái, nhu nhu mắt, ngẩng đầu nhìn ngọn đèn__ vừa tối vừa nháy như vậy, hầu như đã cháy tới cuối, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ__ một phiến đen kịt, tiếng huyên náo không biết đã dừng từ lúc nào.
Nga, trễ như vậy rồi, khó trách cảm thấy mỏi mệt.
Hoàng Linh Vũ dựa lên giường, nhìn ngọn nến cuối cùng cũng cháy đến hết, bập bùng thêm vài cái, cuối cùng hóa thành một đường đỏ mỏng manh tỏa khói nhẹ, rốt cuộc ngay cả ánh sáng cũng rũ xuống, chìm vào trong vũng sáp nến đông đặc.
Năm tháng trải nghiệm trước đây, những xung đột mâu thuẫn phẫn nộ hối hận, sự hăng hái hăm hở và trẻ người non dạ, cũng giống như ánh trăng sáng tỏ, lặng lẽ chảy vào tim. Lời nói của Diêm Phi Hoàng đến nay vẫn còn khắc sâu trong lòng y.
__ Vì sự bất công của thế giới này…
Cho dù thời gian đảo ngược, Hoàng Linh Vũ nghĩ, cho dù thời gian có thể đảo ngược, có lẽ mâu thuẫn đó vẫn không thể xóa bỏ, vì Diêm Phi Hoàng lúc đó rất bướng bỉnh, mà y lúc đó càng bướng bỉnh hơn.
Sự tàn nhẫn của Mộ Dung Nhuệ Việt, lừa mình dối người của Mạc Xán, luống cuống mù quáng hùa theo của Sí Diệm, rốt cuộc là do cái gì tạo thành? Là do bản tính trời sinh của họ, hay là vì gì khác?
Vị đại tỷ người động núi này, dấy lên chiến hỏa ba mươi năm cũng chỉ vì báo thù mà hậu đại tự gọi? Hay là, đang phất cờ tuyên chiến với những kẻ ngạo mạn tự đấu đá nhau, với những kẻ ngu muội ồn ào nhặng xị, với những kẻ cố chấp tự cho là đúng.
“Diêm Phi Hoàng, nhìn thấy tôi hiện tại, và cả chuyện sau này sắp sửa làm, cậu sẽ nói gì?”
Ánh trăng tĩnh lặng, Hoàng Linh Vũ xoa đầu gối tàn tật, không hề đau đớn, nhưng lại có tư vị khác.
Q.2 - Chương 91: Tiện Dân Tương Xứng.
Ngày hôm sau, thời tiết âm trầm, bầu trời âm u với những đám mây thật thấp. Mộ Dung Bạc Nhai không biết đi đâu rồi, đã hai ba ngày chưa xuất hiện. Hoàng Linh Vũ mấy ngày nay xem rất nhiều thư tịch không tránh khỏi buồn chán, nên liền tìm Lộ Thị Tửu, cầu hắn dẫn mình ra ngoài tùy tiện đi dạo.
Lộ Thị Tửu vốn định tuyệt không đáp ứng, ngặc nỗi Hoàng Linh Vũ bày ra trò một khóc hai nháo ba thắt cổ, ồn ào tới mức hắn sống không bằng chết, cuối cùng thà gánh trách nhiệm nặng bằng trời, đi tới nhà nông gia gần đó mượn một chiếc xe bò, tha Hoàng Linh Vũ đi.
Thật ra cũng coi như miệng lưỡi Hoàng Linh Vũ lợi hại, lúc đầu khi y chạy trốn, đối mặt với Mạc Xán và đám Bằng Tổ xuất ngôn dơ bẩn, cho dù Lộ Thị Tửu không chạy ra tự sát nhiễu loạn quân tâm, thì thêm một lúc nữa cũng sẽ có người bị bức tới mức hỏa thăng ba trượng mà hành vi thất thường.
Lộ Thị Tửu không cam lòng, nhưng vẫn phải tìm trong mấy bộ diện cụ cực kỳ trân quý mà mình lén giấu trước kia ra một cái cho Hoàng Linh Vũ mang lên, mới dám đặt y lên xe bò chất đầy củi đốt, suốt đường ngâm nga đi vào Lạc Bình kinh. Lộ Thị Tửu đương nhiên sẽ không bỏ qua người khác, vì sự liên quan trọng đại, mấy đồng bạn Côn Tổ cũng bị kéo đi theo sau bảo vệ.
Yến Hàn chiến lửa tuy khởi, nhưng dù sao tiền tuyến xa xôi, trong Lạc Bình Kinh vẫn tràn đầy náo nhiệt, cửa tiệm hai bên đường đứng thẳng, tuy mái hiên nhà thấp lùn, nhưng cũng đều nhóm lửa làm ăn.
Lộ Thị Tửu chu miệng tràn đầy bực dọc ngồi trước xe bò điều khiển, Hoàng Linh Vũ cười híp mắt ngồi ở đuôi xe, hai chân bị xe xốc nảy làm run lắc, nếp nhăn trên diện cụ cũng run run theo nụ cười của y. Đây là lần đầu tiên từ khi Hoàng Linh Vũ đến đây được tiếp cận quan sát quốc đô Đại Yến như thế. Năm ngoái y cũng từng được sống tại đây mấy tháng, nhưng đều là bị Mộ Dung Bạc Nhai kéo vào thâm cung diễn vai một thái giám.
Suốt mấy ngày nay suốt đêm xem sách, Hoàng Linh Vũ đã xem rất nhiều điển tích, cũng hiểu được hành vi của các vị ‘tiền bối’, qua mấy ngàn năm, thế giới không có thay đổi gì quá lớn.
Người dân vẫn ngu muội, áp bức vẫn cường đại. Giống như hành tẩu trên đường, trong không khí đều có một lưới trùm vô hình, gia tăng rất nhiều bó buộc và áp lực cho con người. Người ở đây sinh sống lâu cũng đã quen rồi, nên không cảm thấy không thích ứng được, cho dù có hơn phân nửa người có thể nhịn mãi nhịn mãi sống qua ngày. Chỉ có người giống Hoàng Linh Vũ, giống vị ‘tỷ tỷ người động núi’ đó, và còn những vị ‘tiền bối’ dấy lên chiến loạn, mới sẽ cảm thấy áp bức khó chịu.
Thế giới này vốn đã không có công bằng hoàn toàn, Diêm Phi Hoàng năm đó tranh đấu rồi mất đi cả tính mạng của mình, nói ra thật sự rất oan uổng.
Ngàn năm sau, nếu có người trọng sinh tới, có phải còn gặp phải dạng tử biệt như ‘đại tỷ người động núi’ và ‘xương khô động núi’ không? Có phải sẽ đưa ra chọn lựa quyết tuyệt máu tanh như ‘đại tỷ người động núi’ không?
Dấy lên chiến hỏa, lật đổ quyền uy, đảo chuyển mù quáng.
Vì để dễ cho người qua lại, các cửa tiệm đều không treo biển hiệu lắc lư, nhưng cũng có những thanh ngang của riêng mình, đại khái là chờ buổi trưa mặt trời rọi sẽ phủ bố lên che nắng.
Hoàng Linh Vũ nhìn cảnh tượng nhộn nhịp, nghĩ tới không bao lâu nữa sẽ bị dấu ngựa chạy loạn thay thế, phát hiện bản thân thế nhưng không hề cảm thấy áy náy, bất giác cũng bắt đầu giở khóc giở cười với sự lãnh huyết của mình.
__
Có lẽ nói vô ích rồi, mục đích cuối cùng là vì muốn tìm chút chuyện để làm, những chuyện xưa cũ đó đã bắt đầu khởi lại, hiện tại y nhất định phải tìm một chút chuyện để tiêu hao tâm lực, mới không chìm sâu vào khốn quẫn của chuyện xưa. Còn về đại đạo lý thế này thế nọ, chỉ là tiện thể mà thôi.
Lúc này, sau lưng truyền tới tiếng cồng chiêng gián đoạn, xe bò cũng đã dừng lại, y quay đầu nhìn, chỉ thấy Lộ Thị Tửu nghiêng mặt nhíu mày, nhìn thẳng vào con đường phía trước, phía trước tụ tập một hàng người, giống như gà bay chó sủa.
“Hoàng tộc xuất tuần.” Lộ Thị Tửu giải thích. “Pháp lệnh vừa công bố vào đầu hạ, hoàng tộc xuất tuần, trên đường không cho phép có người qua lại quan sát, người không thể tránh kịp, thì phải thi lễ ngũ thể chạm đất, cho đến khi đội quân đi không còn bóng dáng.”
“Làm sao đây?” Hoàng Linh Vũ hỏi.
Lúc này người đi đường khắp nơi chen chúc trên con đường không mấy rộng rãi, xe bò di chuyển cũng không tiện, xem ra tránh không kịp rồi.
Lộ Thị Tửu rút trên cổ ra cái tiêu nhỏ, thổi nhẹ vài lần, nhưng không có tiếng.
Hoàng Linh Vũ nhớ tới có vài loại sáo tiêu phát ra âm thanh người không thể nghe thấy, nhưng miêu cẩu cầm điểu lại nghe thấy rất rõ ràng, nhớ ra Mộ Dung Bạc Nhai có không ít ám tiêu cứ điểm trong kinh, nuôi những động vật có thể phân biệt loại ám tiêu này, vì vậy tiến hành thông tri cảnh báo.
Lộ Thị Tửu thổi xong, đánh giá Hoàng Linh Vũ từ trên xuống dưới, thấy y bất động thanh sắc, cuối cùng vẫn hỏi: “Ngươi không hỏi ta làm gì sao?”
“Ngươi sẽ không nói. Côn Tổ không phải làm tình báo sao, chuyện trong tổ chức cũng có thể tùy tiện nói cho người khác?” Hoàng Linh Vũ giả ngu: “Huống hồ có lúc, biết càng nhiều chết càng sớm.”
Quả nhiên không qua bao lâu, bốn phía có một vài người vây lại. Hoặc là cước phu quải gánh hoặc là hán tử khuân đồ, cũng có nữ tử tay cầm sọt trúc mua rau trở về, hành động của những người này không phải bắt mắt lắm, nhưng Hoàng Linh Vũ đã có sự lưu tâm, nên dưới sự quan sát tỉ mỉ quả nhiên có thể phát giác.
… Mộ Dung Bạc Nhai có những người này bang trợ, có lẽ có thể thuận lợi sinh tồn.
Đội ngũ hoàng tộc xuất hành đã không xa, người chạy nhanh chen ra được thì không còn bóng dáng, người chạy không kịp không chen nổi thì phủ phục xuống hai bên đường, phía trước trở nên an tĩnh, hải triều an tĩnh nhanh chóng lan truyền, không bao lâu, ngay cả phía sau cũng không có âm thanh.
Hoàng Linh Vũ trượt xuống xe, tay chân chạm đất, ngay cả đầu cũng đều quy quy củ củ đặt lên phiến đá.
Xa dư của đương triều hoàng tử không ngờ cũng là xe bò. Nhưng hai con bò này, có thể tìm khắp triều dã cũng chỉ có vài con, cũng có lẽ đây là gia súc chuyên môn nuôi dưỡng để kéo tọa giá của hoàng thất. Hai con bò thân hình cự đại, gấp đôi đồng loại bình thường, càng quý hiếm hơn là, trên người chúng không có một cọng lông tạp nào, nhất thể trắng tuyết tinh khiết. Trên cổ trước ngực cột dây thừng thô màu đỏ, chiếc xe sau lưng được rèm trúc phủ kín, chỉ có thể thấp thoáng thấy được một người an tĩnh ngồi trong đó.
Đại khái là vì làm nổi bật thân phận khí độ của hoàng thất, hàng xe bò hộ giá đi rất chậm rãi, hai con bò to mỗi khi đi một bước đều có tiếng chuông ngân lên. Ngồi trên xa dư là Mộ Dung Sí Diệm. Hắn phải đến phía tây tế nguyệt đàn, cho nên hiếm khi mặc bộ lễ phục tế triều nền trắng tơ vàng, mái tóc dài xõa sau lưng, mà phần sau thì xếp chỉnh tề thành hình nửa vòng tròn ở bên cạnh đầu gối. Vì trang phục phiền toái, chỉ có thể ngồi an tĩnh ở đó như con rối, vô cùng nhàm chán nhìn ra cảnh vật ngoài cửa sổ.
Mục quang hắn tùy ý quét qua người các thảo dân, ‘lệnh tránh đi’ mới được ban bố vào đầu hạ, bách tính phủ phục đầy đất vì không hiểu quy củ, ngay cả một đại lễ đơn giản cũng đều hành ra đủ mọi dạng, có người còn thật sự để miệng hôn đất, có hán tử thô lỗ thậm chí còn nằm bệt xuống đất thành hình chữ ‘đại’.
Đội ngũ càng đi càng gần, quá trình này rất chậm rãi, chân Hoàng Linh Vũ không tiện, hành đại lễ này càng thêm khó chịu, cũng chỉ có thể thầm kêu khổ liên tục, vừa liều cái mạng già kính cẩn phủ phục. Không dễ gì mới đợi được tiếng chuông xe bò càng đi càng gần, tiếp theo như nguyện phiêu qua đỉnh đầu, thầm nói coi như cuối cùng cũng chịu được qua cửa này. Ai biết có người lại chọn ngay vị trí ở trên đầu y mà thấp giọng phân phó: “Dừng xe.”
Âm sắc này quen thuộc như thế, Hoàng Linh Vũ sao có thể không nhận ra? Một người có gương mặt đa hình đa dạng, thanh âm đa hình đa dạng như dung mạo, thanh âm này từng mê mang, điên cuồng, lãnh khốc, hôm nay nghe được giữa ban ngày, lại chỉ có sự ưu nhã thuần túy.
Lộ Thị Tửu quỳ ngay bên cạnh, nghe động tĩnh này, thầm kêu không tốt, nhưng vì không biết đối phương muốn làm gì, chỉ có thể tạm thời yên lặng chờ đợi.
Đoạn thời gian này dường như trôi qua rất lâu, trên thực tế vẫn chưa tới nửa nén hương.
Hoàng Linh Vũ liếc mắt nhìn thấy, một đôi ủng bố trắng tơ vàng sạch sẽ không dính một hạt bụi đặt xuống ở bên phải cách y hai bước. Lộ Thị Tửu quả thật đã căng cứng thần kinh, những người của Côn Tổ ở tứ phía chỉ đợi một tín hiệu của hắn sẽ lập tức giải cứu Hoàng Linh Vũ đi.
Nhưng Mộ Dung Sí Diệm chỉ dừng xe nghỉ ngơi một lát, đi bốn năm bước gì đó ra xa, sau đó đi chếch lại, nhẹ nhàng đặt chân giữa những thân thể quỳ dưới đất, cong lưng, cúi người, nhẹ giọng nói; “Đây là nạng của ngươi?”
____
Thì ra mục quang của hắn chỉ là bị đôi nạng bên cạnh người trung niên thu hút. Âm thanh đó tựa như dịu dàng, lại phản phát sự hỗn loạn trong đêm đánh đàn ở hoàng cung. Ngũ vị tạp trần trong lòng Hoàng Linh Vũ khó thể nói hết. Người trong cuộc vẫn còn mê muội, thì y lại thanh lãnh bàng quan.
Có lẽ trong lòng Mộ Dung Sí Diệm còn có mấy phần thiện lương, nhưng sớm muộn, cũng sẽ hoàn toàn bị tiêu diệt.
Q.2 - Chương 92: Chỉ Trơ Mắt Ngó.
Lúc này, người trung niên tàn tật chân run run rẩy rẩy phủ phục trên đất, căn bản không dám trả lời.
“Chân của ngươi làm sao vậy?” Mộ Dung Sí Diệm lại hỏi.
“Hồi, hồi, hồi đại nhân, tiện dân mười năm trước tòng quân, trong trận đại chiến cùng Hàn quốc đã bị đứt hai chân.”
“Ngẩng đầu lên.”
“Tiện dân…”
“Bảo ngươi ngẩng thì ngẩng đi!”
Người đó quả thật là run lập cập: “Nhưng người trong kinh nói, nếu ở chỗ gần thấy được diện mạo hoàng tộc, sẽ bị mù…”
Mộ Dung Sí Diệm ngây ra một chút, nhịn không được tức giận mắng: “Là tên nào hồ thuyết bát đạo, nếu nhìn một cái liền mù, thì trong cung không phải toàn người mù sao?”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian